Hiền Như (Vietviews) Nó cho thấy, nhu cầu và quyết tâm vào khối trường nêu trên là cực lớn. Nhưng điều này cũng bộc lộ nhiều vấn đề trong xã hội – và viễn cảnh kinh tế Việt Nam.

Thí sinh Nguyễn Như Quỳnh, người dù đạt 30,5 điểm nhưng vẫn không đủ điều kiện đỗ vào trường Học Viện An Ninh Nhân dân do bố vướng án tích đã tiếp tục khẳng định sẽ theo dõi trường hợp của mình có thi tuyển được vào khối ngành quân sự hay không, và nếu không có gì thay đổi thì sang năm sẽ thi vào trường Sĩ quan lục quân.

Sự thu hút thí sinh ở khối ngành “nhất y, nhì dược, ba bách khoa” đã lùi về dĩ vãng, thay vào đó là khối trường thuộc cơ quan lực lượng vũ trang như công an, quân đội. Nhiều trường hợp sau khi đạt chuẩn về điểm số, nhưng có tỳ vết lý lịch, các em sẽ tiếp tục gửi Tâm thư…

Thí sinh Nguyễn Như Quỳnh
Nó cho thấy, nhu cầu và quyết tâm vào khối trường nêu trên là cực lớn. Nhưng điều này cũng bộc lộ nhiều vấn đề trong xã hội – và viễn cảnh kinh tế Việt Nam.

Cụ thể, kinh tế của một quốc gia không thể dựa trên nhân lực của khối ngành thuộc lực lượng vũ trang, mà nó phải đến từ ngành khoa học cơ bản, trong đó trọng yếu là nghiên cứu về kỹ thuật và công nghệ. Giáo dục cơ bản và nghiên cứu cơ bản phải nằm trong tuyến đầu của sự thay đổi của một quốc gia. Isarel, một quốc gia nổi bật về mức độ khởi nghiệp và kiến tạo là quốc gia là nơi mà các chuyên gia giáo dục là những kỹ sư công nghệ. 

Tuy nhiên, tại Việt Nam, xu hướng đào tạo giáo dục đại học thường đi kèm với khả năng không sử dụng được nguồn lực. Tỷ lệ thi đại học hằng năm lên đến hơn nửa triệu người, nhưng thất nghiệp cũng không kém phần long trọng, khi con số lên đến hơn 200.000 người. Nghịch lý nhất là nhiều cử nhân, thạc sĩ sau khi có tấm bằng trong tay, được tuyên truyền là nền kinh tế khởi sắc và có dấu hiệu tăng trưởng cao trở lại, đã phải quay về học trung cấp nghề để tránh thất nghiệp. 

Trong khi đó, hiện nay, ngoài ngành sư phạm được miễn học phí thì ưu tiên này còn áp dụng với ngành đào tạo hệ quân đội của các trường thuộc khối quân đội; khối các trường công an. Và khi ra trường, thì các thí sinh được đào tạo sẽ được sử dụng ngay với mức lương bổng cao. Ví dụ: Điều 21, Luật CAND 2015 quy định, khi tốt nghiệp được phong cấp bậc hàm như sau: trung cấp phong trung sĩ; cao đẳng phong thượng sĩ; đại học phong thiếu úy. Nếu tốt nghiệp xuất sắc được phong cấp bậc hàm cao hơn một bậc (tức trung úy), hưởng mức lương là trên 7.000.000 đồng – cùng nhiều phụ cấp khác theo luật.

Như vậy, thí sinh thi đại học ngày một thực dụng trong hoàn cảnh thực tế khắc nghiệt. Thực tế này không khác gì tình trạng chạy vạy nhiều nơi để được vào “biên chế” nhà nước nhằm hưởng phúc lợi và ổn định kinh tế bản thân. Và khi “công an, quân đội” lên ngôi vì bổng lộc và tránh thất nghiệp, thì giáo dục Việt Nam đã không đạt được mục tiêu đào tạo của mình, xã hội Việt Nam cũng không tiến lên về phía trước với mô-tuýp kêu gọi thường thấy là “tuổi trẻ hãy sử dụng tài năng trẻ và sức tài năng của mình để cống hiến đất nước”.
Ông Võ Kim Cự khi còn là Chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh đã chỉ đạo rút 1 tỷ đồng tiền ngân sách để hỗ trợ Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du sửa chữa, nâng cấp cơ sở vật chất.

Câu chuyện "cho doanh nghiệp tiền ngân sách" kỳ lạ này tuy xảy ra đã 3 năm nhưng nay đang gây xôn xao, bức xúc trong dư luận Hà Tĩnh.

Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du được thành lập vào năm 1996 theo quyết định của UBND thị xã Hà Tĩnh (nay là TP Hà Tĩnh). Theo tìm hiểu của PV, vào năm 2013, trường này bất ngờ được ông Võ Kim Cự (lúc bấy giờ là Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh) ký quyết định "cho" hẳn 1 tỷ đồng.

Quyết định trích 1 tỷ đồng tiền ngân sách cho Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du do ông Cự ký.
Cụ thể, ngày 04/12/2013, ông Võ Kim Cự, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh, đã ký Quyết định số 3859/QĐ-UBND giao Sở Tài chính trích ngân sách 1 tỷ đồng cấp cho Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du để hỗ trợ kinh phí sửa chữa, nâng cấp cơ sở vật chất nhà trường.

Người dân hay tin, bức xúc cho rằng, trong tỉnh còn nhiều trường công có cơ sở vật chất tạm bợ, xập xệ, khó khăn, sao tỉnh không hỗ trợ mà lại hỗ trợ một trường tư nhân hẳn 1 tỷ đồng? Việc làm này có quá ưu ái, bất thường không?

Trao đổi với PV Dân trí, bà Nguyễn Thị Bích Hảo, Chủ tịch Hội đồng quản trị Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du cho biết, năm 2013, ông Võ Kim Cự có về trường tham dự lễ khai giảng, thấy phần mái phía trước xuống cấp, ông Cự hỏi nguyện vọng của nhà trường, rồi sau đó cho nhà trường 1 tỷ đồng để sửa sang lại trường học.

Trường Mầm non tư thục Nguyễn Du được vị Chủ tịch tỉnh ưu ái cho 1 tỷ đồng tiền ngân sách.
Bà Hảo cho biết: “Khi ông Cự hỏi nguyện vọng, tôi có trình bày lượng học sinh quá tải, mà phần phía trước xuống cấp. Bác nói làm tờ trình, đợt này tỉnh có hỗ trợ cho các doanh nghiệp. Chúng tôi làm tường trình thì được Ủy ban tỉnh cho 1 tỷ đồng để sửa lại”.

Cũng theo bà Hảo, 1 tỷ đồng ông Cự ký quyết định cho đã được dùng để sửa lại phần mái phía trước và hiện không còn dư tiền.

Trao đổi với PV Dân trí về sự việc này, ông Võ Kim Cự, nguyên Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh, cho biết: "Đây là trường học đầu tiên của tỉnh thực hiện xã hội hóa giáo dục. Họ đã đầu tư rất nhiều cho giáo dục và có hiệu quả. Đây chỉ là động viên, khích lệ họ".

Khi được hỏi tại sao trên địa bàn tỉnh còn rất nhiều trường học khó khăn lại không được ưu tiên, hỗ trợ, ông Cự lý giải: "Đây là trường đầu tiên, trường tiên phong và có hiệu quả nhất; để từ đó tạo nên một phong trào. Cái này là khích lệ động viên người tiên phong".

Theo Dân Trí
Để có sự hiện đại như ngày nay, trong quá trình phát triển kinh tế của mình, người Nhật cũng đã từng phải trả những giá đắt.
Có lẽ không có người Nhật nào lại không biết đến cái tên Minamata, là tên của một thành phố xinh đẹp đầy thơ mộng tại Kyushu, giáp ranh giữa hai tỉnh Kagoshima và Kumamoto. Căn bệnh Minamata đã từng là điều kinh hoàng của biết bao người Nhật trong những năm cuối thập kỉ 60 đầu 70, đúng vào thời kì phát triển kinh tế ‘kì diệu’ của Nhật bản. Ngày ngay người Nhật luôn nhắc nhở, giáo dục thế hệ sau này của mình rằng, sẽ là điều không thể tha thứ được nếu những căn bệnh như Minamata lại bị tái diễn trong tương lai.


Một nạn nhân của bệnh Minamata - Ảnh: Chron.com
 Xem Video về Minamata và thảm họa cá chết miền Trung tại đây 

Minamata là căn bệnh gì?


Minamata là căn bệnh gây ra khi ăn một lượng lớn cá và sò trong vùng biển bị ô nhiễm nặng vì methyl thủy ngân thải ra vịnh Minamata. Đây không phải là căn bệnh lây nhiễm, hoặc bị di truyền về sau. Lần đầu tiên căn bệnh này được phát hiện tại Minamata thuộc tỉnh Kumamoto và năm 1956, và năm 1968, chính phủ Nhật bản đã chính thức tuyên bố, căn bệnh này cho công ty Chisso gây ra vì đã làm ô nhiễm môi trường.
Khi methyl thủy ngân xâm nhâp vào cơ thể, chúng sẽ tấn công vào cơ quan thần kinh trung ương. Các triệu chứng là chân và tay bị liệt hoặc run lẩy bẩy, mệt mỏi, ù tai, mắt mờ, điếc, nói lắp bắp…các hành động của cơ thể trở nên yếu ớt. Những bệnh nhân đầu tiên ở Minamata đã bị điên, bất tỉnh và chết một tháng sau khi bị mắc bệnh.
Có những bệnh nhân bị mắc bệnh Minamata kinh niên, như là đau đầu, mệt mỏi thường xuyên, mất khả năng vị giác và khứu giác, hay quên…Những điều này biểu lộ không rõ nét nhưng làm cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn. Nhiều người còn bị bệnh Minamata bẩm sinh khi mẹ của họ đã ăn cá bị ô nhiễm methyl thủy ngân khi đang mang thai họ, khiến cho họ sinh ra đã là người tàn tật. Chưa một giải pháp nào có hiệu quả để chữa căn bệnh Minamata, nhưng các bác sĩ đã cố gắng làm giảm bớt những triệu chứng trên bằng những biện pháp tập luyện, trị liệu. Ngoài những tổn hại về mặt cơ thể con người, còn có những tổn hại về mặt xã hội nữa, chắc hạn có những sự phân biệt đối xử với những người mắc căn bệnh này.


Thủy ngân hữu cơ là gì?


Con người đã có một lịch sử lâu dài với thủy ngân. Ở Nhật bản, thủy ngân được sử dụng cùng với vàng để dát lên bức tượng Phật khổng lồ ở Nara, trong thời Edo, thủy ngân được sử dụng để chế thuốc và bột bôi mặt. Tại Nhật, những nơi có tên là Niu chỉ đây là những khu vực mà thủy ngân đã được sản xuất và sử dụng.
Thủy ngân được phân ra làm hai loại: Thủy ngân hữu cơ và vô cơ. Thủy ngân kim loại, là loại thủy ngân vô cơ, được dùng trong nhiều sản phẩm quen thuộc như đèn huỳnh quang, ác qui, nhiệt kế.
Methyl thủy ngân gây nên căn bệnh Minamata là một loại của thủy ngân hữu cơ. Đây lào một loại bột trắng và có mùi giống như mùi lưu huỳnh bốc lên từ các suối nước nóng. Methyl thủy ngân dễ dàng được dạ dày và ruột hấp thụ và chuyển theo đường máu tới não, gan, thận và thậm chí nhau thai. Methyl thủy ngân cực kì độc và gây nên những hậu quả khôn lường.

Có bao nhiêu người đã mắc bệnh Minamata?


Cho đến ngày 30/4/1997, số người trong hai tỉnh Kumamoto và Kagoshima chứng nhận là đã mắc bệnh Minamata lên tới 17 ngàn người. Trong đó có 2.265 (trong đó 1.484 người đã qua đời cho đến 31/1/2003) đã được chính phủ công nhận. 10.625 người sau khi được chứng nhận là bệnh nhân Minamata đã được Chính phủ bồi thường. Như vậy, theo Chính phủ Nhật thì có tổng cộng 12.890 người đã mắc bệnh cho đến nay. Tuy nhiên có một số đã chết trước khi căn bệnh này được chính thức khám phá, và nhiều người chưa kịp nộp đơn xin chứng nhận thì đã chết. Nhiều người thì không nộp đơn vì nhiều lý do, chính vì vậy mà không thể có được một số liệu chính xác về những bệnh nhân Minamata.
Căn bệnh kiểu Minamata đã không chỉ xảy ra ở riêng vùng Minamata. Năm 1965 bệnh Minamata đã bùng phát dọc theo con sông Agano thuộc tỉnh Nigata, do công ty Showa Denko thải thủy ngân xuống. Những căn bệnh tương tự do bị nhiễm độc thủy ngân cũng đã xảy ra ở Trung Quốc và Canada. Trong những năm gần đây, sông và hồ vùng Amazon và Tanzania bị nhiễm thủy ngân cũng đã gây ra nhiều ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người.

Công ty Chisso là công ty gì?


Chisso đầu tiên là một công ty nhà máy thủy điện vào thời Meiji (1908). Sau đó, công ty này xây dựng một nhà máy sản xuất các bua tại Minamata. Sau đó công ty này có một thời gian dài sản xuất phân hóa học, và là một trong những công ty hóa chất hàng đầu của Nhật bản.
Khi công ty Chisso phát triển quá trình sản xuất của mình tại Minamata và Minamata đã trở thành một trong những thành phố công nghiệp hàng đầu ở tỉnh Kumamoto, nhưng quá trình ô nhiễm do công ty Chisso gây nên thì ngày càng tăng. Một giám đốc của công ty Chisso đã từng là Thị trưởng của thành phố Minamata. Công ty Chisso càng có ảnh hưởng tới khu vực và người dân càng bị phụ thuộc vào sự phát triển của Chisso.
Ngoài các loại phân hóa học, Chisso còn sản xuất axit acetic, vinyl chloride và các loại chất dẻo. Chisso đã là một trong những công ty góp phần quan trọng vào sự tăng trưởng nhanh chóng của Nhật bản sau chiến tranh thế giới lần II.
Từ thời Taisho (1912-1926), nước biển bị ô nhiễm do nước thải của Chisso đổ ra đã gây nên một số vấn đề. Tuy nhiên, từ năm 1932-1968, công ty Chisso tiếp tục sử dụng thủy ngân hữu cơ là chất xúc tác để sản xuất acetaldehyde, axit acetic và các chất dẻo. Tất nhiên trong quá trình sản xuất, methyl thủy ngân đã được sinh ra và cứ được đổ thẳng xuống biển mà không qua bất kì một sự xử lý nào.
Thậm chí sau khi công ty Chisso biết rõ chính những nước thải của công ty họ gây nên căn bệnh Minamata, nhưng công ty vẫn không ngừng quá trình sản xuất của mình. Trong lần xét xử đầu tiên về căn bệnh Minamata, thái độ thờ ơ của Chisso đã bị chỉ trích kịch liệt.

Hiện nay công ty Chisso ra sao?


Công ty Chisso có trụ sở ở Tokyo và có hai nhà máy khác ở Chiba và Okkayama, ngoài nhà máy ở Minamata. Các sản phẩm chính của Chiso là pha lê lỏng, các chất bảo quản, các chất chống sấy khô, phân hóa học, nhựa thông nhân tạo, và một số sản phẩm khác nữa. Nhà máy ở Minamata có 554 người vào tháng 10/2002 và Chisso vẫn là một công ty quan trọng ở Minamata. Chisso đang có bổn phận phải chịu trách nhiệm bồi thường cho những thiệt hại gây nên căn bệnh Minamata. Trong những năm 1975 và về sau này, việc quản lý của Chisso gặp khó khăn chính vì vậy mà tỉnh Kumamoto cũng đã phải giúp đỡ công ty Chisso bồi thường thiệt hại từ vốn cho vay của tỉnh trong giai đoạn từ 1978-2000. Tổng cộng Chisso phải bồi thường số tiền là 260 tỉ yên, chính vì vậy Chính phủ Nhật cũng phải ra tay giúp Chisso trả dần số tiền trên từ tháng 2/2002 cho đến khi tự Chisso có thể trả được số tiền nợ trên.
Chisso vẫn phải chịu trách nhiệm trong việc trả phí tổn điều trị cho bệnh nhân Minamata và những thiệt hại cho đời sống của họ. Một điều quan trọng để chúng ta nhận biết ở đây là những sai lầm như Chisso đã mắc phải ở Minamata sẽ không thể được phép xảy ra ở bất kì nơi nào nữa.


Điều gì đã xảy ra với vịnh Minamata?


Sự ô nhiễm đã làm nồng độ thủy ngân có trong nước biển của vịnh Minamata vượt quá 25 ppm. Lòng vịnh Minamata đã được nạo vét suốt 14 năm và tiêu phí tới 48.5 tỉ yên, những chi phí này do tỉnh Kumamoto đảm nhiệm. Sau khi được cải tạo, chất lượng nước trong vịnh Minamata đã trở thành một trong những nơi đứng đầu trong tỉnh Kumamoto về độ trong và độ sạch, vì vậy mọi người ngày nay có thể bơi lội hoặc chơi các môn thể thao dưới nước một cách an toàn ở đó. Nhằm để ngăn chặn những con cá đã bị nhiễm độc, và bảo vệ người dân ở trong tỉnh, tỉnh Kumamoto đã thả lưới ở cửa ra vào vịnh Minamata vào năm 1974 và vận động việc đánh cá nằm trong vịnh. Công ty Chisso đã mua lại số cá này và đem đi tiêu hủy.

Thành viên Hội những người bệnh Minamata phản đối công ty gây ô nhiễm vùng biển lên Bộ Y tế Nhật Bản.  Ảnh chụp ngày 25/5/1970 và được đăng trên báo Mainichi - Nguồn: VOV

Từ khi Chisso ngừng việc sản xuất Acetaldehyde, nồng độ thủy ngân trong cá và sò trong vịnh Minamata càng ngày càng giảm xuống. Tháng 10/1994, tỉnh Kumamoto đã khẳng định lượng thủy ngân năm trong các loài cá tại vịnh Minamata đều nằm trong giới hạn tiêu chuẩn quốc gia là 0,4 ppm. Chính vì vậy vào tháng 6/1997, tỉnh Kumamoto đã tuyên bố Minamata trở lại an toàn và toàn bộ những tấm lưới trên được dỡ bỏ. Ngày nay, toàn bộ cá ở trong vịnh đều đảm bảo an toàn giống như những loài cá ở ngoài vịnh.
Tuy những tấm lưới trên đã được dỡ bỏ, nhưng những cuộc điều tra về nồng độ thủy ngân trong các loài cá và sò trong vịnh Minamata đều được tiến hành mỗi năm 2 lần và sẽ kéo dài trong suốt 3 năm tới nữa. Các số liệu về Minamata là bài học rút ra cho không chỉ người Nhật và còn cho nhiều người dân trên thế giới nữa về việc môi trường bị tàn phá và sức khỏe con người bị ảnh hưởng trên diện rộng. Chính vì vậy mà căn bệnh Minamata cần được quan tâm nghiên cứu nhiều hơn nữa.

Những bệnh nhân Minamata được bồi thường như thế nào?


Các bệnh nhân và công ty Chisso đã cùng đi đến một kết luận cuối cùng vào tháng 6/1973, dựa trên quyết định của tòa án phán quyết về căn bệnh Minamata vào tháng 3/1973. Theo trên, những người được cấp chứng nhận là bệnh nhân Minamata đã được nhận một khoản tiền bồi thường từ 16-18 triệu yên. Ngoài ra Chisso còn phải trả tiền trợ cấp hang năm, chi phí thuốc men, tiền chăm sóc, tiền mai tang, tiền trị liệu suối nước nóng, châm cứu…. Ngoài ra công ty này còn phải trả tiền giúp đỡ, quà tặng an ủi, trị liệu massage, chi phí đi và về của bệnh nhân tới bệnh viện….
Ngoài ra, với những người tuy không nộp đơn để xin chứng nhận trở thành bệnh nhân Minamata, nhưng họ rõ ràng đã phải trải qua những giai đoạn bất hạnh khi bị mất các cảm giác, suy nhược cơ thể, đã ăn một lượng lớn cá và sò…được hai tỉnh Kumamoto và Kagoshima trả tiền viện phí trong những danh mục mà bảo hiểm y tế không trả cho, và những chi phí y tế khác (Khoảng 17,200-23,500 yên/tháng) từ tháng 11/2000, dựa theo Dự án tổng hợp giải quyết bệnh Minamata.
Dựa trên Chương trình trợ giúp của chính phủ, cho những người, mặc dầu họ còn sống hay đã chết, là những người đã bị ảnh hưởng sức khỏe từ Methyl thủy ngân (trừ những người được chứng nhận là bệnh nhân Minamata) đã đồng ý với Chisso rằng là họ sẽ không đòi them một khoản bồi thường nào nữa từ năm 1996, sau khi nhận một khoản tiền bồi thường trọn gói là 2,6 triệu yên/người.

Những bệnh nhân Minamata đã yêu cầu những gì?


Hơn 40 năm đã trôi qua kể từ khi căn bệnh Minamata bùng phát. Với các bệnh nhân Minamata, 40 năm qua là quãng thời gian của sự khó khăn và đấu tranh. Trong những phiên tòa và trong những cuộc thương lượng, điều mà các bệnh nhân yêu cầu với chính quyền và công ty Chisso là sự tạ lỗi chân thành từ đáy long của họ vì họ đã gây ra căn bệnh Minamata và thờ ơ trong việc giúp đỡ các bệnh nhân. Họ yêu cầu điều kiện sức khỏe của các bệnh nhân phải được quan tâm và hỗ trợ nhanh chóng.
Chưa có giải pháp nào chữa hoàn toàn được căn bệnh Minamata. Phần lớn các bệnh nhân hang ngày phải đến bệnh viện để chữa trị và phục hồi. Hiện nay khi các bệnh nhân trở nên già hơn, số người phải nằm tại viên hoặc cần sự trợ giúp tại gia đình cũng tăng lên. Trong xã hội đang già đi của Nhật bản, những bệnh nhân này muốn được sống yên ổn cùng mọi người trong xã hội mà không phải bị lo lắng gì, là những mối quan tâm của các bệnh nhân tại Minamata.
Những bệnh nhân mà có thể gi chuyển được, vẫn cố gắng làm việc. Mặc dù công việc nhà nông hoặc đánh bắt cá rất nặng nhọc, nhưng một số bệnh nhân vẫn có thể hỗ trợ công việc này. Một số bệnh nhân thì làm việc cho các công ty, và họ phải học cách sống cùng với căn bệnh này. Tuy nhiên vẫn có một số định kiến và hiểu lầm về căn bệnh Minamata này vẫn còn tồn tại. Nhiều người đã phải dấu họ là bệnh nhân Minamata, thậm chí ngay với cả người than trong gia đình hoặc họ hang. Một số người thì cống hiến cho các hoạt động như kể về giai đoạn trải qua căn bệnh của mình và những bài học cho các thế hệ trong tương lai, hy vọng rằng căn bệnh Minamata sẽ không được phép xảy ra ở bất kì nơi nào nữa.

MOYAI NAOSHI nghĩa là gì?

Moyai có nghĩa là buộc những chiếc thuyền lại cùng nhau, hoặc làm một điều gì đó cùng với nhau. Chúng tôi đặt tên một dự án cộng đồng của chúng tôi là ‘Moyai Naoshi’, để nhấn mạnh các công việc đối phó với căn bệnh Minamata, để hiểu và làm việc với con người ở đây khi sức khỏe bị tổn hại và trong điều kiện môi trường bị tàn phá.
Đầu tiên khi căn bệnh Minamata mới bùng phát, các bệnh nhân Minamata gặp rất nhiều vấn đề để hòa hợp với các hang xóm của mình, vì họ nghĩ rằng đây là một căn bệnh lây nhiễm. Thậm chí sau khi Chisso được khẳng định là nguyên nhân gây ra bệnh Minamata do methyl thủy ngân thải ra biển, công việc này cũng bị những người phụ thuộc vào công ty Chisso thờ ơ. Vì những phiên tòa và món tiền bồi thường khổng lồ đã đe dọa đến sự tồn tại của Chisso.
Những bệnh nhân còn bị sự phân biện đối xử, hoặc phỉ báng từ một số người, khi họ nhận tiền bồi thường. Vì trong những người nộp đơn xin chứng nhận là bệnh nhân Minamata, có người cho rằng họ đã giả là bị bệnh. Sau khi Chisso bị cáo buộc là thủ phạm gây ra căn bệnh và phải bồi thường, đã có nhiều căng thẳng và xung đột xảy ra từ những nhóm người có các quan điểm khác nhau.
Mặc dù có những khó khăn qua nững sự hiểu lầm như vậy, mọi người đã nhận thức ra rằng sự thù địch không mang lại điều gì cả. Chính quyền, người dân ở đây, và những bệnh nhân đang có những hoạt động nhằm tái thiết lại Minamata qua các cuộc nói chuyện và các hoạt động.


Lời kết


Minamata là căn bệnh gây ra do con người ăn cá và sò từ vùng biển bị ô nhiễm nặng nề bởi công ty Chisso thải methyl thủy ngân ra biển. Cùng thời gian đó, sự xung đột và thù địch giữa người với người trong cộng đồng cũng bung phát.
Mọi công dân của Minamata nhận ra rằng, nước và thức ăn là rất cần thiết cho cuộc sống, và là vô giá. Ngành xây dựng và công nghiệp không thể được cho phép tàn phá môi trường.
Sự sản xuất hàng loạt, tiêu thụ hàng loạt làm cho cuộc sống của chúng ta thuận tiện hơn, thịnh vượng hơn, nhưng cũng sinh ra hàng loạt rác thải. Tuy nhiên môi trường và sức khỏe của chúng ta phải chịu đựng với những cột khói thải khổng lồ, phân hóa học trong nông nghiệp, những hóa chất bảo quản và hàng loạt những hóa chất độc hại khác. Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến cuộc sống vật chất giàu có đơn thuần của chúng ta mà không tham khảo đến mối liên quan với các nước khác. Bệnh Minamata cho chúng ta thấy rằng con người vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân.
Bệnh Minamata còn cho chúng ta thấy rằng, để cùng tồn tại với tự nhiên, dựa trên quan điểm chúng ta phải sống đền đáp lại thiên nhiên, nghĩ về mối quan hệ với mọi người, sông hồ, biển, về những loại thức ăn an toàn, giảm bớt rác thải ở nhà và rác thải công nghiệp, phải phát triển kĩ thuật tái chế, và giải quyết các vấn đề của địa cầu.

Theo VYSAJP.ORG


Hàng trăm chú chim được phóng sinh nhưng không thể bay được vì đã bị những người bán cắt cụt cánh, rất nhiều xác chim nằm dưới các bụi cây, ghế đá.

Nhân dịp rằm tháng 7 (âm lịch) – lễ Vu lan báo hiếu, nhiều người dân ở TP.HCM đã phóng sinh cá, chim.

Ghi nhận tại các chùa ở khu vực quận 3, 5, 10, quận Gò Vấp, Bình Thạnh… rất nhiều người mua chim để phóng sinh. Đa phần số chim này được mua từ phía trước cổng chùa với giá từ 10.000đồng/con. Có người mua 2-3 lồng chim với số lượng hàng trăm con để thả. Tuy nhiên, có hàng trăm con chim được phóng sinh nhưng không thể bay được do đôi cánh đã bị những người bán cắt hết lông.

Dịp rằm tháng 7 âm lịch, người dân mua chim để phóng sinh.
“Những con chim này có bay được đâu. Thả ra nó chạy xung quanh khu vực chùa rồi lại bị những người bán bắt lại, cho vào lồng rồi tiếp tục bán ra cho khách phóng sinh. Nhiều con bị thả và bắt lại quá nhiều lần đã đuối sức, thoi thóp rồi chết”, anh Nam Phong - một người dân nói

Tại khu vực chùa Diệu Pháp (quận Bình Thạnh), hàng trăm chú chim sẻ được thả phóng sinh nhưng không thể bay nổi, chỉ chạy xung quanh khuôn viên chùa. Nhiều xác chim chết ẩn dưới bụi cây, ghế đá.

Tại chùa Việt Nam Quốc Tự (quận 10), những chú chim được phóng sinh chỉ đủ sức bay vật vờ quanh bán kính vài chục mét rồi lại tiếp tục bị bắt trở lại để bán cho người đến sau. Xác chim cũng nằm khắp nơi.

Phóng sinh động vật từ lâu đã trở thành nét đẹp văn hóa, là hành động đầy tính nhân văn. Thế nhưng việc hành hạ, bắt chim nhiều lần để bán cho người đi chùa khiến nét đẹp ấy đã không còn giữ được những giá trị ban đầu.

Khi mở lồng, chim sẽ được thả ra khỏi lồng, trở về với thiên nhiên.
Chim kiệt sức sau khi được phóng sinh
Sau nhiều lần bị thả ra - bắt lại, những chú chim nằm bẹp dưới các gốc cây, ghế đá.


Sau nhiều lần bị thả ra - bắt lại, những chú chim nằm bẹp dưới các gốc cây, ghế đá.
Những chú chim phóng sinh may mắn bay được thì cũng không bay được xa so với điểm được thả.
Theo Dân Việt
Vân Thành (Vietviews) Sự kiện Chi cục trưởng kiểm lâm bắn chết Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh Yên Bái vừa qua, vô tình đã trở thành phép thử cho Ý Đảng – Lòng Dân, khi mà rất nhiều người dân tỏ ra vô cùng hoan hỷ, chỉ vì họ là quan chức, là Cộng sản.

Người ta chẳng hề thương tiếc mà còn hả hê trước cái chết của những người gọi nhau là đồng chí, có người thậm chí muốn tôn xưng kẻ thủ ác thành anh hùng. Hả hê đến độ, họ lấy một trích dẫn của tác phẩm Chí Phèo (Nam Cao) để biểu đạt thái độ của mình, và cho đó là sự tiên tri chế độ. Báo VTC.vn phải đăng một bài viết có tiêu đề Khi kẻ vô lương đùa cợt trên nỗi đau tột cùng vụ thảm án, với lời dẫn: “quá nhiều kẻ vô lương đang đùa cợt, thậm chí hả hê với nỗi đau tột cùng vụ thảm án”.


Đương nhiên, bạo lực không thể được cổ súy dù dưới bất cứ hình thức nào, nhưng nếu báo chí chính thống chỉ coi thái độ dư luận là của những “kẻ vô lương” thì lại có nhiều phần phiến diện.

Thứ nhất, những người “vô lương” đó chẳng ai khác chính là những người dân đã học tập dưới mái trường Xã hội chủ nghĩa, và đang sống dưới chế độ ưu việt của Nhà nước pháp quyền định hướng cũng xã hội chủ nghĩa. Chế độ mà chính quyền được đẻ ra từ nòng súng. Và nếu những con người đó bị cho là máu lạnh, vô lương thì thứ đầu tiên phải xem xét lại chẳng phải chính là sự ưu việt của hệ thống này hay sao? 

Thứ hai, tại sao sống trong một xã hội “công bằng, dân chủ, văn minh” mà sự bất mãn chế độ lại cao độ như vậy, nếu không phải vì những ức chế xã hội liên tục bị trì hoãn xử lý bởi nhà chức trách. Chính quyền muốn duy trì một xã hội ổn định theo kiểu dập tắt và ỉm lịm mọi mâu thuẫn thay vì xử lý chúng. 

Người dân đã nhức mắt trước vấn nạn lạm quyền, tham nhũng, con ông cháu cha, và mòn lỗ tai với những lời hứa hẹn hàng thập kỷ, ngay cả lời hứa về một thiên đường không biết hết thế kỷ này đã đến hay chưa. 

Điều đó chẳng khác nào, một bệnh nhân ung thư từ chối uống thuốc và tự nhủ “Không sao đâu, sẽ ổn thôi”. Căn bệnh chẳng thể khỏi chỉ bởi những lời huyễn hoặc và rồi đến một ngày khối ung nhọt, hẳn rồi, sẽ nổ tung.

Người dân thực tế hơn nhiều bất cứ lời có cánh nào.

Rõ ràng, sự kiện Yên Bái là bài học đắt giá về lòng dân cho những người có chức quyền, phải giải quyết ngay những mâu thuẫn với nhân dân, thậm chí sửa chữa lại cả hệ thống, bằng không đến một ngày tiền bạc hay súng ống (vốn từ dân mà có) cũng chẳng thể cứu vãn nổi.

Còn những người đang hả hê trước cái chết của bất cứ ai, hay kêu gọi và suy tôn một hành động giết người, động thái đó vừa phi nhân vừa phi pháp. Và nó chẳng thể nào giải quyết được gốc rễ của vấn đề, bởi cổ vũ bạo lực vô tình sẽ dẫn đến một xã hội, chế độ bạo lực, như là chính nơi mà chúng ta đang sống. Đó là chưa đề cập đến việc, dù là cộng sản hay không, sự hả hê trước cái chết của người khác đã là 1 sự suy đồi về nhân cách con người. 

Biến Yên Bái còn làm rõ thêm một giá trị mới về mặt dân chủ, đó là những ai đã theo đuổi dân chủ, nhưng cổ vũ cho bạo lực, thì liệu rằng, với cái tâm như thế, thì giá trị tự do, dân chủ, nhân quyền kia có được đảm bảo đúng nghĩa khi thế hệ dân chủ được tạo ra bằng việc sát Cộng hay Cộng sát” thay vì duy ý chí với những giá trị mà họ đang theo đuổi? Rõ ràng, Dân chủ, nhân quyền không đến từ việc cổ vũ lật đổ bạo lực đối với một nhóm người, ngay cả nhóm người đó có phi dân chủ đến mức nào. Bởi nếu không kiểm soát tốt, một ngày, thảm họa 1 triệu người Cộng sản bị giết hàng loạt từng xảy ra trên đất Indonesia sẽ tái lặp lại trên vùng đất hình chữ S này.

Nếu tổng nợ công tăng thêm 385.375 tỷ đồng, tổng nợ công của Việt Nam vào cuối năm 2016 sẽ đạt mức 2.993.335 tỷ đồng, bằng 64,4% GDP.

Thâm hụt ngân sách cao hơn dự toán

Cuối tháng 7/2016, Quốc hội đã thông qua quyết toán ngân sách nhà nước 2014 với tổng thu ngân sách nhà nước (NSNN) là 1.130.609 tỷ đồng, tổng chi ngân sách là 1.339.489 tỷ đồng, và bội chi là 249.362 tỷ đồng. So với dự toán, mức bội chi này cao hơn 11%. Đáng lưu ý, số liệu quyết toán năm 2013 cho thấy mức thâm hụt ngân sách trên thực tế còn cao hơn nhiều so với dự toán, lên tới 46%.
Gần đây nhất, số liệu cập nhật ngân sách lần hai vào tháng 4/2016 của Bộ Tài chính cũng cho thấy mức thâm hụt ngân sách năm 2015 dự kiến cao hơn 13% so với dự toán.
Tỷ lệ thâm hụt ngân sách/GDP của Việt Nam là 6,6% trong năm 2013; 6,3% năm 2014; 6,1% năm 2015 và ước tính là 5,5% năm 2016. Tỷ lệ này có thể không phù hợp với thông lệ quốc tế khi nó bao gồm cả khoản chi trả nợ gốc của Việt Nam. Tuy nhiên, BVSC cho rằng ngay cả khi loại trừ khoản chi trả nợ gốc thì mức thâm hụt của Việt Nam vẫn ở mức rất cao, từ 4,2 đến 5% GDP, cao hơn nhiều so với giới hạn cảnh báo của Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF) là 3%.
Theo tính toán của CTCK Bảo Việt (BVSC), áp lực gia tăng nợ công trong năm 2016 có thể lên đến 385.375 tỷ đồng và không chỉ đến từ thâm hụt ngân sách. Theo quyết định số 1011/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính về kế hoạch vay trả nợ của Chính phủ và các hạn mức vay nợ năm 2016, tổng kế hoạch vay nợ của Chính phủ là 452.000 tỷ đồng. Trong đó, kế hoạch vay để đảo nợ là 95.000 tỷ đồng, kế hoạch bảo lãnh tổng cộng là 85.025 tỷ đồng.
Trên thực tế, ngoài phần phát sinh do thâm hụt ngân sách, áp lực gia tăng nợ công còn có thể đến từ các khoản trái phiếu đầu tư trực tiếp của chính phủ, các khoản chính phủ đi vay để cho vay lại, và các khoản bảo lãnh của chính phủ. Con số dự báo cho năm 2016 cho thấy áp lực ròng gia tăng nợ công đến từ thâm hụt ngân sách là 197,350 tỷ đồng, chiếm 51% tổng áp lực ròng gia tăng nợ công trong năm.
Phần còn lại trong áp lực gia tăng nợ công đến từ các khoản trái phiếu đầu tư, cho vay lại và bảo lãnh của Chính phủ. Theo đó, tổng áp lực gia tăng nợ công trong năm là 385.375 tỷ đồng. Tổng áp lực gia tăng nợ công này có thể hiểu là mức tối đa tăng ròng nợ công trong năm 2016 theo kế hoạch, đặt trong giả thiết các khoản trái phiếu đầu tư, cho vay lại và bảo lãnh hoàn toàn phát sinh mới và được cộng dồn vào năm trước .
Kế hoạch vay và trả nợ của Chính phủ năm 2016 theo mục đích sử dụng (đvt: tỷ đồng).
Nguồn: Quyết định 1011/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ và tính toán của BVSC.
Tính đến cuối tháng 7/2016, Chính phủ đã huy động được tổng cộng 207.379 tỷ đồng thông qua kênh trái phiếu Chính phủ (TPCP), đạt 83% so với kế hoạch năm. Do vậy, Chính phủ có thể chủ động điều hành kế hoạch vay nợ trong năm 2016. Tuy nhiên, BVSC cho rằng ngay cả khi giả định nguồn huy động từ TPCP đạt kế hoạch, theo Quyết định 1011, Chính phủ vẫn cần huy động thêm tổng cộng 86.000 tỷ đồng từ nguồn quỹ bảo hiểm xã hội (BHXH) và từ tổng công ty đầu tư và kinh doanh vốn nhà nước (SCIC).
Kế hoạch vay và trả nợ của Chính phủ năm 2016 theo nguồn vay (đvt: tỷ đồng).
Nguồn:  Quyết định 1011/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ.

Nợ công có thể đạt mức 64,4% GDP

Theo số liệu cập nhật gần đây của Bộ Tài chính, tỷ lệ nợ công vào cuối năm 2015 bằng 62,2% GDP. So với con số GDP cập nhật của Tổng cục Thống kê cho năm 2015, con số nợ công tuyệt đối của Việt Nam vào cuối năm này là 2.607.960 tỷ đồng. Giả định tổng nợ công sẽ tăng thêm 385.375 tỷ đồng theo tính toán ở trên, tổng nợ công của Việt Nam vào cuối năm 2016 sẽ đạt mức 2.993.335 tỷ đồng, bằng 64,4% GDP.
Áp lực nợ công giai đoạn 2013-2016 (tỷ đồng).
Nguồn: Bộ Tài chính, Tổng cục Thống kê và tính toán của BVSC.
Tuy nhiên, tỷ lệ nợ công/GDP vào cuối năm 2016 có thể thấp hơn con số dự báo nêu trên nếu tăng trưởng được cải thiện, nhưng áp lực gia tăng bội chi ngân sách trên thực tế sẽ là thách thức lớn nhất đối với Chính phủ trong quản trị nợ công. Tại phiên hợp thường kỳ của Chính phủ tháng 7/2016, Chính phủ nhận định tăng trưởng GDP có thể đạt 6,3% hoặc 6,5% trong năm 2016. Nếu ước tính này thành hiện thực, tỷ lệ nợ công/GDP có thể thấp hơn, bằng 64,1% (với tăng trưởng 6,3%) hoặc 63,9% (với tăng trưởng 6,5%) vào cuối năm 2016.
Tuy nhiên, theo tính quy luật các năm trước, nếu giả định thâm hụt ngân sách trên thực tế cao hơn 10% so với dự toán, tỷ lệ nợ công/GDP có thể tăng lên 64,9% theo kịch bản tăng trưởng cẩn trọng của BVSC; hoặc 64,6% và 64,5% theo hai kịch bản tăng trưởng của Chính phủ.
Theo Infonet